Ðời nhà Minh, ở tỉnh Quảng Ðông, làng Huỳnh
Cang, có một danh sĩ tên là Lương Cầu, cha mẹ mất sớm, gia tư chỉ có hai khoảnh
đất đủ tự cung cấp.
Ngày đêm ông chuyên đọc kinh sử và dạy học,
kiếm được bao nhiêu tiền thì mua chim cá phóng sanh, cư xử đúng câu châm ngôn
của ông là “HÀNH THIỆN CHỈ ÁC, GIỚI SÁT CẤM DÂM” mà ông viết trên giấy và dán
bên chỗ ngồi.
Có người bảo ông theo đạo Phật. Ông cãi nói:
“Ðạo nho cũng giới sát và cấm dâm như đạo Phật vậy”. Xưa vua Thang đi săn, mở
lưới một mặt cho cầm thú, vua Văn Vương vét ao thả cá và lập vườn nuôi chim,
Ðức Khổng Tử chỉ câu làm vui chớ không thèm móc lưỡi, còn Thầy Mạnh cấm lưới
chài, chẳng cho bắt cá trong hồ ao. Ðó là về giới sát, còn về cấm dâm, thì sách
nho há không nói: “Vạn ác dĩ dâm vi thủ”, “Lên án tội dâm, tức là cấm đó”.
Có người lại hỏi vặn: “Không gần đàn bà thì
không con nối hậu” nhà Nho không sợ bất hiếu sao? Lương Cầu đáp: “Xưa Sào Phủ,
Bá Di, Thúc Tề, Hứa Do đều vô hậu cả” nhưng đến nay thiên hạ còn khen, hoặc
xưng “Tỵ thế cao nhơn” hoặc xưng: “Thanh phong thiên cổ”. Còn vua Nghiêu, vua
Thuấn có con mà là những con ngỗ nghịch, thì thử hỏi chỗ nào hiếu, chỗ nào
không hiếu”.
Ðến đời Khương Hi năm thứ 9, tháng 6, đêm
mồng 8, ông chiêm bao thấy quỉ sứ đến bắt. Ông nói: “Tôi không sợ chết và cũng
chẳng tiếc thân”. Nhưng sách có nói: “Nhân Từ giả thọ” người có lòng nhân từ
thì sống lâu tôi là người dứt ác làm lành, không sát sanh mà còn lại phóng
sanh, cớ sao tuổi tôi mới 41 mà phải chết? Vậy xin phiền hai ngài về tấu với
Diêm Vương coi ngài định lẽ nào?”.
Hai quỉ sứ nghe lời ra về, rồi cách vài bữa
sau trở lại cho Lương Cầu nằm mộng và đáp rằng: “Diêm Vương phán thế gian chỉ
biết lẽ “Thiện ác quả báo” trong một đời hiện tại mà thôi, chớ biết lẽ “Thiện
ác quả báo” trong ba đời là quá khứ, hiện tại và vị lai. Vì chỗ đó cho nên Phật
có dạy: “Muốn biết kiếp trước tạo nhân thế nào, thì xem quả báo đời này, còn
muốn biết quả báo kiếp sau thế nào, thì xem những nhân tạo ở đời này”. Lương
Cầu kiếp trước không có làm lành, chỉ tạo những tội sát sanh, nên kiếp này chỉ
hưởng thọ chừng đó thôi”.
Lương Cầu nghe mấy lời, bèn theo quỉ sứ đi.
Trong chốc lát thấy đường gai gốc, chỗ cao chỗ thấp, thực nguy hiểm gập ghềnh,
ông hỏi quỉ sứ có đường nào khác dễ đi hơn không? Quỉ sứ đáp chỉ có một đường
dễ đi mà lại gần, tên là “Báo oan cảnh”, nhưng người có tội đến đó sẽ bị cầm
thú làm trở ngại và sách nhiễu, e không tiện. Nghĩ mình vô tội, Lương Cầu xin
dẫn đi đường ấy. Quả thật, khi đến nơi, cầm thú trông thấy Lương Cầu thì lật
đật nhường đàng tránh, con thì ngoắt đuôi, con thì chớp cánh, tỏ vẻ hoan nghênh
còn những ai phạm giới sát sanh thời bị chúng lấy sừng mà chém, lấy chân mà
đạp, hay mổ mắt, xé da, rứt thịt, v...v...
Qua khỏi nơi đây là một cái chợ, kẻ bán người
mua nhộn nhịp như cảnh thế gian. Quỉ sứ dẫn ông vào quán và mời ông ăn gỏi uống
rượu. Ông từ chối nói không quen uống rượu. Quỉ sứ khen ông là bực thiện sĩ.
Ra khỏi chợ là trời vừa tối, chợt thấy một
tòa cổ miếu rất tôn nghiêm, bông hoa rực rỡ, thực là thắng cảnh. Trước cửa có
treo một bảng vàng khắc mấy chữ “Sắc phong Long Mẫu miếu”.
Quỉ sứ dắt Lương Cầu vào đó nghỉ. Ðến độ nửa
đêm ông thấy một nàng ngọc nữ, tay trái xách một lồng đèn, ngọn sáng ngũ sắc,
tay phải cầm một cái kim bài đề hai chữ “Thỉnh nhập”. Ngọc nữ cất tiếng truyền
“Lịnh Thánh Mẫu mời thiện sĩ vào hậu viện dạy việc”. Lương cầu vâng lời đi theo
vào đến sau thì thấy một vị Thánh Mẫu cho phép ngồi và hỏi: “Bình nhật thiện sĩ
ở trên dương thế học đạo nào và tập nghề gì?”.
Lương Cầu thưa: “Tôi học đạo nho và dạy học
trò, làm điều lành lánh điều dữ và giới sát cấm dâm, chỉ bấy nhiêu đó thôi”.
Long Mẫu khen nhưng hỏi tại sao đã giữ giới
được như thế mà không qui đầu về Phật pháp. Lương Cầu xin cho biết lợi ích của
Phật pháp.
Long Mẫu đáp: “Ðạo Phật là một đạo tối tôn vô
thượng, kẻ nào không biết qui về Phật pháp ví chẳng khác con voi lội xuống bùn,
càng lội xuống càng sâu. Còn người nào biết theo về với Phật thì chẳng khác mặt
trời mọc trên biển, càng cao càng sáng, chẳng những khỏi đọa vào nghiệp Tam đồ,
mà còn thoát khỏi miền Tam giới”.
Lương Cầu bèn than: “Nay Diêm Vương đã tróc
mạng tôi xuống đây, làm sao trở về dương thế mà tu hành cho được?”.
Long Mẫu dạy: “Như người có lòng quy đầu về
Phật pháp thì đứng giữa đây, chấp tay niệm “Nam Mô A Di Ðà Phật, nguyện cho
kiên cố, rồi đến điện Diêm Vương phải trần tình thiệt tấu, thì chắc Ngài hoan
hỷ mà cho ngươi cải tử hoàn sanh”.
Lương Cầu nghe lời, bèn đứng dậy chắp tay
niệm Phật. Long Mẫu khen và lấy chén vàng, rót nước trong bình lưu ly, sai thị
tỳ phụng cho Lương Cầu uống. Bà lại khuyên: “Ngươi uống chén nước đó thì tâm
thần khỏe khoắn trí tuệ mở mang, coi đâu nhớ đó, thiệt nên lợi ích”. Lương Cầu
tiếp chén nước uống vào quả nhiên tinh thần sảng khoái, quên đói quên mệt.
Khi ấy, trước viện đã rựng sáng, quỉ sứ vào
giục đi. Ông đứng dậy từ tạ Long Mẫu, rồi theo chân quỉ sứ. Ði một hồi lâu,
thấy một tòa thành quách nguy nga, lâu đài quảng diệm. Quỉ sứ dắt ông vào thì
đây là điện vua Diêm Vương, hai bên tội nhân chật ních, kẻ gông người xiềng, ra
dáng khổ cực không kể xiết.
Bỗng đâu ông nghe có tiếng dạy dẫn ông đến
trước Diêm Vương, bảo tra sổ bộ thì Phán Quan thưa Lương Cầu được 41 tuổi,
trong bộ ác thì chỉ có hai việc nhỏ nhất, còn trong bộ thiện thì đủ 10 điều
lành. Vua khen: “Như thế thì thật là người thiện nhân đáng sanh về thiên giới.
Vậy dẫn chàng đến tạm trú nhà Thiên Ðường, đợi trên Ðao Lợi sai tiên Ðồng, Ngọc
nữ xuống rước”.
Lương Cầu nghe phán, quì xuống tâu rằng: “Nay
tôi chưa được 41 tuổi thì tôi cũng được an mạng, nhưng tôi còn một đại nguyện
chưa xong, xin Ðại Vương mở lượng từ bi cho tôi cải tử hoàn sanh đặng về dương
gian làm cho mãn nguyện, rồi tôi sẽ xuống. Vua hỏi chuyện chi, Lương Cầu đáp:
“Nguyện quy đầu Phật Pháp”.
Vua cười: Ngươi ở dương thế đã 41 năm, sao
không tu, để nay xuống âm ty rồi lại xin trở về? Lương Cầu đem sự thật trình
bày là lúc ở thế chỉ học đạo Nho mà chư hiền đều công kích đạo Phật, chỉ mới
đây nhờ Long Mẫu dạy bảo mới hiểu Phật Pháp là con đường duy nhất nên theo.
Vua phán: “Thế thì phúc đức nhà ngươi lớn
lắm. Ngươi đã phát nguyện quy đầu Phật Pháp thì chư Phật và Bồ Tát đều hoan hỷ.
Ta đây cũng hoan hỷ luôn, tăng thọ cho ngươi một giáp nữa đặng về dương gian mà
tu học”.
Lương Cầu tạ vua rồi theo Phán Quan dạo khắp
các tư hình, lật án này, dở bộ nọ, xem đâu nhớ đó, không quên một chữ, không
sót một câu. Xong xuôi, Phán quan giao ông cho quỉ sứ dắt về dương gian.
Hồn nhập vào xác, Lương Cầu ngồi dậy, tinh
thần khỏe khoắn, dường như chiêm bao mới tỉnh.
Cách vài bữa sau, ông sắm đủ trầm trà và hoa quả, bèn
thiết một đàn tràng giữa nhà mà tạ ơn bà Long Mẫu, rồi cạo đầu nhuộm áo, bỏ nhà
vào núi ẩn tu. Sau ông thành một vị Cao Tăng, sống thêm được 52 năm nữa, ở tu
tại tỉnh Quảng Ðông. Do việc của ông mà trong làng Huỳnh Cang, nguyên quán của
ông, có câu tương truyền: Bỏ nho theo Phật.
MINH TỊNH
“Ta đã chết nhưng chẳng bao giờ mất
Theo luân hồi cũ, mới bấy nhiêu thân?
Trong lục đạo nghiệp duyên qua xứ xứ
Lành hay hung tùy những nghiệp xoay
vần”.